Cũng như bao cái buổi chiều khó thở ở Hà Nội tôi lại tìm vào quán trà đá thay vì về nhà, ngồi mà hít khói hít bụi nói chuyện phiếm với những người không quen biết với hàng tá những câu chuyện "chả hiểu gì cả" mà vẫn vui vẫn thấy thích hơn là những người quen.
Người ngồi cũng nhiều thành phần chủ yếu các chú các anh các bác ghi lô ghi đề số ít vài mống sinh viên tụ tập chờ xe bus họa hoằn lắm có một bóng hồng chịu ngồi trà đá, các chú các bác xe ôm công nhân cũng ghé vào nghỉ bởi cái đông và tắc của tuyến phố nhỏ bé Vũ Trọng Phụng giờ tan tầm bố ai chịu nổi. Tôi chọn lấy cái góc khuất nhất ít ồn ào nhất rúc vào uống trà đá hút thuốc lên face đọc báo bla bla với cái máy tính, rồi có một bác chạc trên 50 ghé vào ghi lô ghi đề gì đó ngồi cạnh tôi vừa hút thuốc vừa nghiên cứu ra bề là đăm chiêu tính toán lắm. Bác ta mượn tôi cái bật lửa châm điếu thuốc rồi lúc trả thế nào làm cái oạch rơi ngay vũng nước tôi vội nhặt lên lau lau chùi chùi mở ra vẩy hết nước rồi lại lau, lau thẳng vào áo sơ mi luôn bác ta thấy vậy buông luôn một câu "gớm cái bật lửa rẻ rách làm gì mà lau chùi kĩ thế". Haizzz nghe câu nói đó là trong lòng dậy lên nỗi bực dọc, bác ta làm rơi của tôi chả mong gì câu xin lỗi vì sự việc nó quá nhỏ nhưng cái câu bác nói thật chối tai bác ạ vì bác lớn tuổi nên cháu cũng chỉ cười trừ rồi "Dạ" một tiếng cho xong. "Cái bật lửa bao tiền mà mày tiếc" - "Cháu cũng không rõ bác ạ bạn cháu nó cho thì cháu dùng thôi" - "Mấy cái bật rởm này bán đầy ra 2 -3 chục nghìn một cái ấy mà" - "Dạ vâng cháu cũng nghĩ thế mà có thì dùng bác ạ bật tanh tách tí cho nó vui ấy mà". Bác ta tiếp tục ngồi bàn lô bàn đề với chị chủ quán thi thoảng buông ra vài câu tán tỉnh "rợn người" rồi tới khi châm điếu thuốc lại quay ra lấy bât lửa của tôi lần này thì không thèm buông câu hỏi nào cả cứ thế cầm lên mà châm rồi khi trả thì cầm vút cái oạch ngay trước tôi, nhìn thì nhìn thấy ức thì cũng ức rồi nhưng tôi vẫn không ngẩng mặt không nhìn lên vẫn chăm chú vào cái máy tính kệ bác ta.
Bác ta vẫn ngồi vẫn chém gió tán tỉnh thi thoảng quay ra dạy đời mấy thanh niên khác nghe có vẻ lấy le với bà chị bán nước rằng ta hiểu biết, chậc chả biết có phải mình ghét bác ta hay không mà lúc đó mình cảm thấy những lời bác ta nói toàn tinh tướng. Phút chót bác ta châm điếu thuốc cuối cùng với cái bật lửa của tôi lần thứ 3 lần này bác ta không để lại vào chỗ tôi mà cứ cầm trên tay nghịch nghịch, tôi vẫn theo dõi xem bác ta cư xử thế nào nhưng mặt vẫn ra vẻ chăm chú cái máy tính thế rồi cái oạch, ây da lần này oạch nhưng bật lửa nó lại rơi vào túi bác ta mới hay, bác ta đứng dậy định đi thì tôi nói "Bác trả cháu cái bât lửa sao bác lại cầm bật lửa của cháu" - "Ô thôi chết tao quên, mà gớm có cái bật lửa rẻ tiền mày cũng tiếc cho tao cũng được nhỉ?" - "Dạ, chắc không được bác ạ, bật lửa bạn cháu kỉ niệm cháu sắp đi xa cháu cũng không rõ nó bao nhiêu tiền nhưng dù nó có giá trị chỉ 1 nghìn đồng cháu cũng giữ, bác trả cháu cái bật lửa". Bác ta móc từ túi áo ra ném trả tôi nhưng không phải ném với thái độ trả mà là "ném" làm tôi vừa phải né vừa phải vồ vội cái bật lửa. Bác ta lên xe phóng đi tôi nhìn mà vừa tức vừa khó chịu.
Một người bạn của tôi từng nói "Sống sao cho người ta tôn trọng người ta không tôn trọng thì muốn gọi mình là gì chả được" hẳn là như thế rồi tôi chỉ muốn hét vào mặt bác ta rằng "Trả tao cái bật lửa, làm xước làm ướt bấc ướt đá một câu xin lỗi không có lại còn khệnh khạng". Hay bác ta đang muốn ra oai thể hiện tán tỉnh cô bán hàng mà phải xin lỗi cái thằng trẻ ranh thì mất oai phong nên là mới nói vài câu chối tai mang đầy sự hiểu biết để chữa cháy? Bác lớn tuổi nhưng chẳng làm một thằng trẻ ranh như cháu đây tôn trọng, cái văn hóa xin lỗi hoặc cám ơn nó có khó quá với người lớn như bác không?
Thật không hẳn cứ người lớn là phải tôn trọng phải kính trọng có những người chỉ muốn xưng tao với mày với họ.
Comments
Post a Comment